‘Trong cuộc đời, chúng ta sẽ luôn gặp những người mới. Đôi khi những mối quan hệ bất ngờ ấy lại trở nên gắn bó, thân thiết. Những mối quan hệ thân ái đấy, chúng ta sẽ dành cả đời để nói về họ”. Bae-Ji-Won. Câu nói của huấn luyện viên nổi tiếng người Hàn Quốc bỗng trở nên thật ý nghĩa với tôi vào ngày mà cô Hoàng Thị Thu Hiền- cô giáo chủ nhiệm lớp tôi bây giờ, nhận lớp và trực tiếp chỉ dạy chúng tôi.
Chúng tôi lần đầu gặp cô trong một hoàn cảnh thật đặc biệt, giữa đại dịch Covid-19 mà tôi chỉ có thể nhìn cô qua màn hình máy tính. Tôi là một đứa trẻ mờ nhạt trong lớp và hơi bỡ ngỡ trước sự thay đổi giáo viên mới này. Tôi còn nhớ cái ngày mà cô giao cho mỗi tổ làm bài thuyết trình đầu tiên, tôi còn bị các bạn coi thường và ngăn tôi nhận việc cho dù tôi là tổ trưởng. Nhớ lại ngày tháng học trực tuyến, tôi luôn mỉm cười và cảm thấy mình may mắn, cô Hiền trực tiếp nhắn tin cho tôi về bài trình bày tuần sau, và có lẽ tôi sẽ không bao giờ được bộc lộ tài năng của mình nếu không có cô giảng dạy. Sự ứng dụng công nghệ và cách trình bày bài giảng của cô luôn tạo cho lớp học một không khí sôi nổi, thú vị nhưng vẫn đảm bảo nền tảng kiến thức vững chắc cho chúng tôi. Có lẽ cô không bao giờ biết cô đã vô tình khiến tôi trở nên tự tin, hăng hái năng động, cho tôi cơ hội được khám phá bản thân mình.
Cảm ơn cô, vì đã đến với lớp con.
Cách dạy của cô luôn chỉnh chu, bám sát chuyên đề và đảm bảo mọi học sinh đều có thể nắm bắt kiến thức cơ bản. Cô sao sát chỉ bảo từng đứa, không thiên vị bất kì ai. Mỗi khi giao một đoạn văn trên bảng, cô đều đi xuống xem bài làm của từng học sinh , dặn dò chỉnh sửa sao cho đúng. Cô luôn thưởng phạt công bằng, không quá gay gắt nhưng đủ để khiếnchúng tôi hối hận về hành vi của mình. Việc làm đó có lẽ chính xác với tất cả giáo viên, nhưng ở cô, tôi nhìn thấy sự tâm huyết và yêu nghề thật lòng, và cô xem chúng tôi như những đứa con, những thành quả giáo dục của mình. Tôi có cảm giác chúng tôi là lứa học sinh duy nhất của cô, không tin nổi sự yêu thương đó cô có thể dành cho tất cả mọi người. Ngoài là giáo viên dạy văn dày dặn kinh nghiệm, cô còn từng phụ trách giảng dạy môn sử. Vậy nên, những giờ học văn của tôi luôn đầy ắp sự say mê và thích thú khi nghe cô kể chuyện lịch sử của tác phẩm, những áng thơ văn truyền kì, cổ tích và những chiến công oanh liệt của người anh hùng dân tộc. Đó là vua Quang Trung oai phong lẫm liệt qua giọng nói giàu cảm xúc của cô về trận chiến Ngọc Hồi- Đống Đa, là Thánh Gióng tượng trưng cho khát vọng dân tộc, là Vũ Nương trong cảnh bế tắc của xã hội phong kiến. Tất cả những nhiệt huyết, yêu thương và thấu hiểu đều được cô dành cho tiết học, và chúng tôi cảm nhận được điều đó, rõ ràng và mãnh liệt như sự tin tưởng tôi dành cho cô.
Cảm ơn cô, vì đã khiến lớp con thành một tập thể vững mạnh.
Không chỉ có chuyên môn và sự tận tụy sâu sắc, cô còn luôn đồng cảm và thấu hiểu chúng tôi. Tôi vẫn còn nhớ cái ngày mà cô gọi tôi lên hỏi chuyện. Tôi không bất ngờ gì nhiều, tâm trạng tôi đầy sự hỗn loạn của tuổi mới lớn nên cách ứng xử và lối sống của tôi vô cùng mất kỉ luật, bất thường và vô ý thức. Tôi nghĩ mình là đứa trẻ bất hạnh, mệt mỏi về cuộc sống, mệt mỏi vì phải sống tiếp. Cô không mắng hay trách phạt tôi, cô chỉ đặt tay lên vai tôi và hỏi chuyện, nghe tôi kể khổ. Nhưng khi cô bắt đầu nói, tôi như nhận ra được nhiều điều và lần đầu tiên, tôi có ý thức về nỗi đau của người khác. Tôi còn may mắn, tôi có gia đình, có những người còn yêu thương tôi. Cô kể sang chuyện một bạn học khác trong lớp, về hoàn cảnh và lí do dạo này bạn bỏ học trên trường, lúc đó, tôi chỉ ước có thể quay về quá khứ, quay về lối ứng xử cũ của mình để sửa đổi nó. Mỗi lần lớp có xảy ra chuyện, cô đều giải quyết thỏa đáng, lắng nghe chúng tôi, thay đổi nhận thức và để lại cho chúng tôi bài học sâu sắc. Điều đó, tôi nghĩ, chỉ có những giáo viên thực sự sâu sắc và giàu kinh nghiệm mới kiên nhẫn làm được, và cô mà vì thế trở nên đặc biệt với tập thể lớp chúng tôi.
Cảm ơn cô, vì sự thấu hiểu sâu sắc này.
Cô truyền cho tôi tình yêu và đam mê với văn học. Tôi chưa từng nghĩ mình được gọi là học sinh giỏi văn và đi theo con đường về văn học. Hồi tiểu học, tôi từng bị viết lại bài nhiều lần và bị phê bình vì ý tứ câu lủng củng. Nhưng tôi bắt đầu có niềm tin về khả năng của mình, khi hồi lớp 7, cô cho tôi đọc mẫu bài văn của mình trước lớp, dù chỉ là qua màn hình máy tính. Lớp 8, tôi vô cùng hạnh phúc và tự hào khi được cô chọn vào đội tuyển và dạy dỗ chỉ bảo. Nếu không có cô, tôi sẽ chẳng thể tìm thấy được tình yêu văn học và lòng say mê một điều gì hơn thế.
Cảm ơn cô, con đã tìm thấy được cho mình một ước mơ.