“Ơi hàng cây xanh thắm dưới mái trường mến yêu, có bầy chim đang hót âm thầm tựa như nói..”. Đó là lời của bài hát “Mái trường mến yêu”, một bài hát lột tả hết những cung bậc cảm xúc của học sinh dành cho ngôi trường mến yêu của mình. Ngoài gia đình, thì mái trường chính là một trong những nơi nuôi dưỡng vun đắp cho ước mơ của con người.
Ngôi trường tôi đang theo học là Trường THCS Yên Thường – nơi sẽ gắn bó với tôi suất những năm tháng cấp hai biết bao tươi đẹp. Từ xa nhìn lại, trường trông thật rộng lớn với những bức tường trải dài khắp cánh đồng xanh mướt. Tới gần, cổng trường màu xám bên cạnh chiếc bia được đính lên trên dòng chữ “TRƯỜNG TRUNG HỌC CƠ SỞ YÊN THƯỜNG” màu vàng tuyệt đẹp. Tôi yêu dòng chữ ấy lắm.Bước vào sân trường là không gian thoáng đãng cùng những bồn cây xanh tươi tốt được chăm sóc bởi chính học sinh các lớp. Phòng học nào cũng có đầy đủ tiện nghi: từ bàn ghế, bình nước, bảng đen, cho đến những vật như điều hòa, máy chiếu. Tất cả đều thân thương biết mấy.
Mái trường là nơi cho tôi kiến thức, nâng đỡ từng bước chân để tôi tiến đến tương lai.Mái trường còn là nghĩa thầy trò, là khúc ca tình bạn, là tất cả những gì ngây thơ, hồn nhiên nhất của một thời trẻ thơ.Tôi nhớ cái ngày còn bé khi tôi lần đầu tiên được mẹ dắt tay đến trường. Lúc đó, trường học đối với tôi là một thế giới mới lạ, bí ẩn và rộng lớn. Rời tay mẹ bước qua cổng trường mà lòng tôi tràn đầy băn khoăn và bỡ ngỡ. Nhưng rồi tôi cũng nhanh chóng hòa nhập với môi trường ấy bởi có sự dìu dắt của các thầy cô, tình cảm chân thành của những người bạn mới.Trường học mang đến cho ta biết bao điều thú vị và bất ngờ.Những bài học vỡ lòng, những phép toán đầu tiên dường như mới chỉ là ngày hôm qua.Từng bước, từng bước một, tôi dần tiến đến gần hơn với chân trời tri thức. Thầy cô dạy cho tôi những bài học về cách sống, cách làm người: nhân chi sơ, tính bản thiện, ở hiền gặp lành, gieo gió gặt bão... Đầu óc non nớt của trẻ thơ dần được lấp đầy bởi những bài học sinh động và thú vị: những vùng đất xa xôi cách nửa vòng trái đất hay những trận đánh oai hùng của ông cha ta suốt chiều dài lịch sử. Thầy cô chính là những người lái đó tận tụy luôn kề bên, sát cánh và ủng hộ tôi trên con đường chinh phục ước mơ. Họ hi sinh trong thầm lặng, làm tất cả mọi việc vì học sinh thân yêu: những đêm thao thức soạn bài, luôn gần gũi, động viên, an ủi hay đôi khi là trách mắng mỗi khi tôiphạm lỗi.
Và nơi đây cũng lưu giữ bao kỉ niệm đẹp đẽ về những người thầy cô, những đứa bạn bè mà tôi yêu quý. Với tôi, thầy cô như những người cha, người mẹ thứ hai dạy dỗ chúng tôi thành người. Những người bạn lại là những người đồng hành tuyệt vời luôn sát cánh bên tôi trên con đường học tập. Tất cả là những người anh, người chị, người em thân thiết và gắn bó với nhau trong một đại gia đình rộng lớn. Mỗi khi buồn bã hay thất vọng, chỉ cần nghĩ tới ánh mắt trìu mến của thầy cô, nụ cười hồn nhiên của bạn bè, tôi lại thấy lòng như ấm áp hơn. Và tôi hiểu rằng, tuy không nói ra nhưng các bạn của tôi mọi người cũng cùng chung suy nghĩ ấy.
Yêu mái trường, ta dường như yêu luôn cả những vật, những ngóc ngách nhỏ nhất.Tiếng trống trường điểm giờ lên lớp, giờ ra chơi sao mà cũng thân thương đến thế.Bác phượng già ở góc sân trường cũng trở thành một phần không thể thiếu trong những năm tháng cắp sách đến trường.Phượng chứng kiến mọi vui buồn của người học sinh, hoa phượng báo hiệu mùa thi đã đến. Dưới gốc phượng, chúng tôi - những người học sinh bịn rịn chia tay nhau trong lưu luyến để bắt đầu kì nghỉ hè của mình. Thật xao luyến! Dù chỉ tạm xa ngôi trường có vài tháng ngắn ngủi, đối với tôi, phấn trắng, bảng đen, ghế đá cái nào cũng như mang đầy tâm sự, in sâu dấu ấn về một năm học với nhiều kỉ niệm tuyệt vời. Những ngày khai trường, ngày mồng năm tháng chín vẫn còn đọng mãi trong tôi cái không khí tưng bừng, náo nức.
Ngôi trường còn ghi dấu không thể nào phai trong tôi vì những ngày kỉ niệm tưng bừng, rộn rã; những buổi liên hoan vui vẻ, ồn ào. Ngày khai trường, tết Trung thu, ngày Nhà giáo Việt Nam hai mươi tháng mười một... những ngày tháng tuyệt vời lần lượt trôi đi để lại trong tôi bao nuôi tiếc về hôm qua và hi vọng về những ngày phía trước. Tôi bỗng cảm thấy lòng buồn man mác.Chỉ còn hai năm nữa là tôi sẽ phải rời xa mái trường này. Tôi sẽ lại học ở những ngôi trường mới, có những thầy cô bạn bè mới... liệu những tháng ngày đẹp đẽ có được kéo dài lâu?
Với tôi hay bất cứ ai học dưới ngôi trường xinh đẹp này đều luôn luôn yêu mến bóng dáng những phòng học xanh xanh thấp thoáng dưới những tàn phượng đỏ. Đó là mảng kí ức mà dù sau này có đi nơi đâu, tôi vẫn luôn nhớ về ngôi trường thân yêu. Không chỉ vậy, mà ngay cả lúc này, lúc còn ngồi trên ghế nhà trường tôi sẽ luôn tích cực học tập thật tốt, tham gia thật nhiều các hoạt động để vừa phát huy truyền thống, vừa gây dựng cho trường ngày một lớn mạnh hơn.