Thời cắp sách tới trường là khoảng thời gian đẹp nhất, thời của tuổi mộng mơ, của những ý tưởng vụt đến rồi vụt đi, của cả sự ngỗ nghịch. Ngày bé, cứ ngỡ chỉ có bố, có mẹ là yêu thương ta hết mực. Đến tuổi đi học, ta nhận ra còn có những người cha, người mẹ khác không những cho ta tình yêu thương, săn sóc mà còn cho ta cả một chân trời kiến thức rộng lớn chắp cánh cho ước mơ bay xa. Đó là những con người phi thường mà giản dị - thầy cô. Họ từng bước dạy ta nên người, dạy kiến thức, dạy cuộc sống, dạy ta biết ta phải làm gì trong cuộc đời khó khăn này. Với tôi, người giáo viên phi thường nhất chính là cô giáo Nguyễn Thị Hồng Vân – giáo viên bộ môn toán, người mẹ đã ở bên chúng tôi 3 năm cấp 2, và năm tiếp theo sẽ là năm thứ 4. Bốn năm dưới mái trường Trung học Cơ sở Yên Thường, một thời gian đủ để cho tôi những bài học, kiến thức rồi mai này cánh chim có bay đi.
Cô Vân gây ấn tượng sâu sắc với hình ảnh một giáo viên tận tụy, chăm chỉ và có một khuôn mặt hiền lành. Dáng người cô hơi tròn, mái tóc mỏng màu hạt dẻ ngắn đến hai vai. Khuôn mặt cô vô cùng hiền hậu với những đường nét hài hòa. Cô có một nụ cười mà với tôi, rất đặc biệt. Khi cô cười tạo cho người đối diện cảm giác rất bình yên, có chút an tâm nữa. Cô hiền lành, rất khiêm tốn và tốt bụng. Cô quan tâm đặc biệt đến những học sinh yếu kém và những học sinh có hoàn cảnh. Cô cũng là giáo viên nghị lực nhất mà tôi từng thấy. Đôi mắt cô vì những bụi phấn mà đã kém đi rất nhiều. Có những lúc tôi thấy đôi mắt cô nhắm chặt, dường như rất đau đớn, mệt mỏi. Vậy mà người giáo viên ấy vẫn tận tụy với những viên phấn, bài giảng, bên những trang giáo án, bên những đứa học trò nhỏ - những đứa con thơ cô vẫn ngày ngày dạy dỗ. Cô dù không phải giáo viên chủ nhiệm lớp chúng tôi, nhưng lòng kính trọng, yêu mến cô của tôi vẫn dồi dào không bao giờ dứt. Làm sao để một lần nói hết được những suy nghĩ của mình về cô, làm sao để trả hết được những gì người giáo viên ấy đã hi sinh cho học sinh của mình. Có mấy ai trưởng thành mà không phải trải qua những ngày tháng học sinh, ngồi trên ghế nhà trường nghe thầy cô giảng bài.
“Một đời người - một dòng sông...
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
"Muốn qua sông phải lụy đò"
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa .”
Thầy cô - những người lái đò tận tụy hết lòng với nghề, với mỗi lứa học sinh của mình. Làm sao có thể lớn lên, có thể trưởng thành mà không có thầy cô ở bên dạy dỗ, dẫn đưa. Thầy cô giống như những cây chỉ nam, những ngọn hải đăng giúp ta định vị, tìm thấy hướng khi đi lầm đường, lạc lối. Thầy cô giống như ngọn lửa ấm áp, dìu dắt chúng em trước những vấp ngã của cuộc đời. Tiếng thầy cô giảng bài hăng say trên lớp vẫn văng vẳng đâu đây. Rồi là những nụ cười khi thấy những đứa học sinh của mình đạt điểm cao, đạt nhiều thành tích cao trong học tập, đang dần trưởng thành theo năm tháng. Rồi là những giọt nước mắt đượm buồn khi thấy học sinh của mình bị điểm kém, không nghe lời, lười học, …” Người Thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa. Dòng đời từng ngày qua êm đềm trôi mãi. Người Thầy vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa, ngày ngày giọt mồ hôi rơi đầy trang giấy.” Mặc cho người ta ngập chìm trong những lo toan, tính toán chuyện cơm áo lợi danh, chuyện bán mua cả tình cảm, cả trí tuệ. “Thầy vẫn đứng bên bờ ước mơ. Dù năm tháng sông dài gió mưa còn ai nhớ ai quên con đò xưa… Dù năm tháng vô tình trôi mãi, tóc xanh bây giờ đã phai, Thầy vẫn đứng bên sân trường năm ấy, dõi theo bước em trong cuộc đời, vẫn những khi trời mưa rơi, vẫn chiếc áo xưa sờn vai, thầy vẫn đi buồn vui lặng lẽ. Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi, có hay bao mùa lá rơi, Thầy đến như muôn ngàn tia nắng, sáng soi bước em trong cuộc đời. dẫu đếm hết sao trời đêm nay, dẫu đếm hết lá mùa thu rơi, nhưng ngàn năm làm sao em đếm hết công ơn người Thầy.” Những lời bài hát đã nói lên hết những gì cần nói, … Thầy cô với những ước mơ, những yêu nghề cháy bỏng luôn thực hiện thiên trách của mình là dạy dỗ học sinh nên người. Mỗi lần nghe thầy cô giảng bài, thỉnh thoảng nhìn lên gương mặt ấy tôi lại thấy mỗi ngày trôi qua trên gương mặt ấy lại hằn lên những nếp nhăn, những cái tóc bạc theo năm tháng, tôi lại thấy buồn đến lạ. Có lẽ, chỉ có sự cố gắng nỗ lực, chăm chỉ, lấy kết quả học tập của mình để bù đắp cho công ơn thầy cô, cho những gì mà thầy cô đã dành trọn vẹn nửa đời người cho nghề giáo.
Trong những ngày này, mọi người đều đang hướng về Ngày nhà giáo Việt Nam 20/11, hướng về những người nhà giáo đã dành cả cuộc đời cho thế hệ, tương lai của đất nước. Với tôi, không có gì có thể thay thế bằng những lời chúc, ngồi bên thầy cô trò chuyện về những kỉ niệm một thời gắn bó, bởi chỉ có tình cảm chân thành xuất phát từ trái tim mới đến được trái tim. Một lần nữa tôi xin chúc thầy cô- những người lái đò tận tụy của mình sức khỏe dồi dào, công tác tốt để dẫn đưa những lứa học sinh tiếp theo của mình qua sông, cống hiến hết mình cho tương lai đất nước thêm giàu mạnh.
Tôi phải cảm ơn, cảm ơn thật nhiều tới những người thầy, người cô hết lòng vì học sinh của mình bằng một tình cảm trọn vẹn nhất. Có lẽ, thầy cô nơi mái trường Trung học Cơ sở Yên Thường yêu dấu này là một mảnh ghép trong cuộc đời tôi mà có đi đến đâu, dù thời gian có trôi qua nhiều biết mấy, phủ bụi và xóa nhòa đi tất cả thì tình cảm dành cho mái trường và thầy cô nơi đây vẫn luôn đong đầy và trọn vẹn.